Đã lâu lắm rồi mình ko update blog này! ;(( Mình bận quá!! ;((
Đây là chia sẻ về con gái mình vừa tròn 2 tuổi rưỡi. ;)
Con gái mình càng lớn càng rất lỳ, lỳ lắm! mình bảo thế, có lẽ mọi người ko tin, cho đến khi nhìn nó tận mắt thì mới tin.
1
người bạn nhìn thấy con mình cứ muốn làm theo ý nó, nhiều khi nó đang
bận rộn việc của nó, chào nó, nó éo chào lại, bảo nó abc, cứ như nước
đổ lá khoai. Người bạn ấy mới nói nôm na là mình ko nên thả lỏng con
Asia vì nó sẽ leo lên đầu mình ngồi. 1) Mình chưa bao giờ là kiểu mẹ dễ
dãi, nói ngược lại, gia đinh mình bảo mình quá khắt khe, dù gì con bé
kia cũng chỉ 2.5 tuổi. 2) Con người bạn kia là thiên thần đúng y như từ
thiên thần mọi người vẫn hiểu. Rất ngoan, ngoan lắm, bạn nói 1 tiếng
là nó vâng lời ngay, chưa bao giờ mình thấy nó cãi mẹ hay bất cứ ai,
rất behave, rất lễ phép, nói chung ai nhìn nó cũng thương, vì nó rất
ngoan. nhưng 1 phần là mẹ nó dạy, 1 phần ko nhỏ khác là do tính cách
trời sinh nó như vậy. Nhìn 1 em bé bướng như con mình, ko thể nói mình
lơ là nó, cũng ko thể nói là nó hư, có điều trường hợp của mình cần rất
nhiều thời gian, rất nhiều!!! Ví như con bé kia, kêu ra ngoài là 5
phút sau chỉnh tề quần áo ko càm ràm gì, con mình cầu cả 45 phút, mặc
cho mình hối thúc, muốn thay áo này, muốn mặc quần kia, ko thích cái mũ
này, ... rồi là phải mang "vali" của nó linh tinh xèng thứ. Khi ra
đường con người ta đi gần mẹ, móa, con nhà này thiếu điều mang xích,
buộc nó lại để nó ko chạy mất. Con nhà người ta 5 tuổi mới bắt đầu đòi
chọn quần áo, con này 2.5 tuổi mà đòi tự chọn, chọn đồ phát gớm kinh
lên, hôm nọ còn mặc tròng 2 cái váy (skirts) vào với nhau, rồi là đòi
mặc quần leggings cùng dép xỏ ngón. Chết mất thôi! con nhà người ta mẹ
nói phát là im mồm, con mình thì mặc mình ngon ngọt gào thét, nó cứ trơ
mặt ra mà nhìn mình thách đố. Tức anh ách!!
Nhưng
mình sẽ ko xấu hổ vì con mình như thế, đơn giản là vì đó là tính cách
của nó, nếu nó chả làm gì sai thì mình nghĩ chả lý do gì mình so nó với
1 em bé khác, tính cách khác và cho rằng con mình ko ngoan. Mình luôn
cố gắng nhìn sự việc bằng nhiều khía cạnh, vì như con mình cần nhiều
thời gian để đi vào nề nếp, để vâng lời, nhưng ngược lại nó tự lập và
có chính kiến, tò mò và thích học hỏi, ngoài ra có sở thích "healthy"
là đọc sách, nghe kể chuyện... Thêm vào đó, bạn có trí tưởng tượng rất
tốt.
Tại sao trẻ con cần có trí tưởng tượng??
mình sẽ kể 1 ví dụ cho các bạn nghe.
mình
mang 1 cuốn sách từ thư viện về, cuốn sách đó ... lần đầu tiên mình
đọc cho Asia, mình cảm thấy ... rất kỳ khôi, nó đi ngược lại hoàn toàn
những thứ mà mình được dạy, học, và experience.
Chuyện
là thằng bé Leo đang thả diều thì cái diều vướng vào cành cây, nó liền
quăng chiếc giày để cho diều rớt xuống, chiếc giày lên bi mắc kẹt trên
cây, nó liền ... quăng con mèo lên để hòng cứu chiếc giày, con mèo
cũng mắc kẹt, nó liền khệ nệ ôm 1 cái thang (khi ấy mình nghĩ it makes
more sense! mình tưởng tượng nó leo lên thang để lấy giày và diều) nào
ngờ ...nó quăng cái thang lên cây để cho con mèo, chiếc giày, và cái
diều rơi xuống, cứ thế nó lần lượt quăng ông giao sữa, cái nhà, con khỉ
đột, chiếc xe hơi của bố, con cá heo, cái thuyền, và cả đội cứu hỏa
lên ... cành cây để giải cứu những thứ bị mắc kẹt... đến khi cây nặng
quá, làm rớt con diều thì Le thở phà và vui vẻ chơi với diều, quên mất
cả 1 lô 1 lốc thứ mắc kẹt trên cây.
Mình nghĩ mãi thực sự cuốn sách này nó muốn nói gì?? ngoại trừ hình mình họa rất ngay ngô, màu sắc cực đẹp!
Cuối
cùng mình nhận ra THINK OUT OF THE BOX - đừng suy nghĩ theo lối mòn.
Hãy để con trẻ sống như 1 anh hùng trong trí tưởng tượng của chúng, hãy
cho con biết chúng ta có thể làm mọi thứ, và với mọi cách khác nhau. có
nhiều cách để lấy con diều, ko phải nhờ cái tháng, ko phải chặc cây,
ko phải nhờ chú lính cứu hỏa leo lên cây. Hãy làm theo cách của mình,
hãy sử dụng mọi năng lực mà mình có, hãy try best.
Và
bạn biết ko?? cuốn sách ấy hoàn toàn chả sơ múi gì với mình, nói các
khác, it doesnt make any sense to me! nhưng con mình thì thích kinh
khủng nó say mê cuốn sách ấy và đọc đi đọc lại cả trăm lần, đọc liên tục
4, 6 lần. đọc xong rồi lại đọc lại từ đầu. Mới đầu mình rất ngạc
nhiên. Sau này mình nhận ra trẻ con ko có "sense" như mình, nó ko đi
theo logic như người lớn, và cuốn sách kia hoàn toàn make sense với
nó.
Mình
học được rằng, hãy để con có trí tưởng tượng, mạnh mẽ vào, táo bạo
vào, "điên khùng" vào, vì khi con lớn lên, mong ước rằng con sẽ vẫn giữ
những ý tưởng đó. và mình chợt nhận ra, mình ko nên correct con vào
những logic của người lớn, hãy luôn để 1 cửa ngỏ "non si sa" (tiếng ý
là: ai mà biết dc). Khi con gái nói con sẽ lên mặt trăng, con sẽ mặc
suit, nhưng con ko mang helmet (mặt nạ dưỡng khí), bố nó bảo "ô thế thì
sao mà thở" thì mình vội nói "à, ai mà biết dc, đến thời Asia, có lẽ
Asia sẽ tìm ra cách lên mặt trăng mà ko cần nón bảo hộ đâu papa ạ".
Everything
is POSSIBLE, mọi thứ đều có thể xảy ra, và chúng ta có thể làm dc, the
matter is to TRy - điều cốt lõi là hãy cố gắng.
Mình lại busy rồi! ;)
Nhưng hôm nay mình viết dc 1 trang nhật ký dài chưa này! ;)