Con gái mình, từ khi biết bò (tầm 8 tháng) là rất rất ghét thay tã, dù trước kia nó cực kỳ ngoan, rất thích việc thay tã. Mình đã dùng mọi cách ngọt ngào, đến cho đồ chơi cầm trên tay, đến "hung dữ" nạt nộ, nó vẫn ko sợ (bình thường khi bị mẹ mắng là sợ, im ngay, nhưng lúc thay tã thì ko sợ).
Mình trích cái note rất ngắn mình ghi trên blog cá nhân để mọi người tham khảo. ;)
mình mệt với con béo ghê luôn! Cái gì cũng ngoan hết, ăn rất là ngoan, cho gì cũng ăn, cho gì cũng uống (dù tầm 8 tháng rưỡi, nó ko ham hố sữa nữa, nó uống 200ml cho buổi sáng, snack còn có 150ml thay vì 200 kèm theo 1 trái kiwi hoặc táo, lê tươi/ricotta), ngủ thì tàm tạm, tối nào mình cũng chầu 5-10 phút, đêm thì có hôm gọi 2, 3 lần, cũng có hôm "vật" mình, gọi cả 7-10 lần. Nhưng kệ, thấy mấy em khác còn quậy hơn nên coi như nó ngủ cũng Ok, chơi cũng giỏi, đi ra ngoài cũng giỏi, ko có gì phàn nàn! Nhưng mỗi việc làm mình rất mệt là thay tã, quần áo cho nó. Mới đầu còn sợ, giờ mặc cho mình la rát họng nó cũng ko sợ, bò chạy đi mất! (MÀ nó đã biết tủi thân, vài lần chơi những trò hư, hoặc giật kính bố, tát mặt bà nội, mình đều nạt NO! nó nhìn mình xong nước mắt ngắn dài dụi đầu vào vai mình), nhưng thay đồ thì nó ko ngán mình tý nào! ;(( Time out với độ tuổi này cũng ko áp dụng được. Mình lên babycenter, thấy thời điểm này đứa nào cũng y như nhau, và đa số cho rằng, cứ keep cool, loving, nhưng firm, cứng rắn, nó lộn, nó xoay, mặc nó, mình cứ lật nó lại, giữ chân nó, thay tã như là việc phải làm, nó có thể "strike" biểu tình, làm bất cứ gì nó thích, nhưng at the end of the day nó vẫn phải thay tã và thay quần áo. Điều quan trọng là ko kéo, dằng co làm nó đau, và ko nổi giận. đóng vai mẹ hiền thì nên đóng hoàn hảo ko nên lòi mặt chuột ra! haha! thật tình, mình bản thân luôn luôn cố gắng có tức, có cáu độ nào cũng hạn chế la ó, và đặc biệt luôn luôn mãi mãi ko bao giờ đánh con, vì đánh con là 1) Dạy nó ức hiếp, ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, thử có ai bằng tuổi mình, làm trái ý mình, mình có dám đánh người ta ko?? --> mình đánh con mình khi nó hư vì mình ko đủ khả năng dạy, giải thích, và ko có tính nhẫn nại 1 người mẹ cần phải có. 2) Là 1 minh chứng hùng hồn mình yếu thế, mình dỏm, ko thể dạy con nên dùng vũ lực bắt nó tuân theo, mình nghĩ nếu mình mà bất cứ lúc nào mình đánh con thì mình thất bại rồi. Hức! làm cha mẹ thật khó! Cố lên các bà mẹ ơi! ;)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét