Này thì terrible 2, sau đó the crazy 3, tiếp theo là the horrible 4, 5 tuổi thì là cái gì đây!???? hừm!!!
con
Asia này, cái gì cũng không chịu hết. Test limit lỳ với bố mẹ, ông bà,
và nhoen nhoẻn cãi cô giáo nữa! ko làm theo ý nó, là nó khóc, nhiều khi
nó cố tình vờ khóc. Hê hê!! tưởng khóc sẽ được việc sao??
Này
nhé: bô, ko đi. Tã ko chịu thay, sữa ko uống, nước, no; juice, no; Chạy
mọi ngóc ngách leo bàn, ghế, lấy remote quậy, vặn tắt nhạc 100 lần, cái
máy muốn điên luôn, leo lên high chair, leo vô giường, hạ thanh chắn
giường xuống cho nó leo vô chứ leo kiểu kia té thấy bà! vậy là khóc!
(nhưng CHƯA BAO GIỜ LĂN QUAY VÒNG VÒNG vì từ trước tới giờ cả nhà rất
firm, nhưng ko biết nó sẽ lăn lúc nào đây, vì càng ngày nó càng lỳ, lắm
khi mình hết cách). Ra siêu thị chơi xong ko chịu về, mẹ gầm lên thì vẫn
nghe. nhưng mình sợ nó mà ko nghe thì sao đây! hừm!! 1 mình mình ôm cái
cart cả trăm thứ đồ và vật với nó, typical dễ sợ! (đi siêu thị 1 mình
với nó nha! bỏ cart cho ai đây!!)
Mình
đọc thấy nói do tuổi này ko biết diễn tả cảm xúc nên khi tức giận, ko
đồng ý thì tụi nó rất emotional và phản ứng ghê lắm. Như con Asia là cắn
và đánh bố mẹ. Mình học được từ sách báo và babycenter là: thể hiện cảm
xúc là positive nghĩa là điều tốt! nhưng nó ko biết thể hiện như thế
nào, mình cần dạy nó! như nhà mình thì mình nói "no, no hitting" (vì khi
giận, nó đánh bố mẹ và ngay cả bản thân nó, nó lấy tay tự đánh vô đầu).
;(( Mình nói "ko được đánh ai hết, be gentle, nếu con giận, con có thể
dậm chân, hoặc ôm thú bông, ko được đánh bất cứ ai, ngay cả bản thân
mình". từ đó về sau chưa thấy đánh lại!
Trò
Test - limit mới là điều làm mình sôi máu. Đang ăn, thì vất đồ ăn xuống
sàn cái phẹt! mình nói "no", nó nhìn vào mắt mình, dơ tay vất thêm 1
miếng nữa! mình lục lọi, học hỏi xong, mình làm lơ luôn, mình ko có giận
(vì trước kia mình giận, mình gào lên, nó lập tức react theo cái angry
wave của mình, nó cũng hét lên, đứng thẳng lên high chair, té phát thì
sao hả trời! mà mình ko muốn nó có thói quen tự đứng dậy trên high
chair!). Mình làm mặt tỉnh bơ nói nó "vậy là Asia ko thích ăn nữa, mamma
lấy thức ăn đi", thường thì nó để mình mang đi, do là ko muốn ăn thì
mới bắt đầu quậy. Có hôm đòi ăn thì mình nói "còn vất thức ăn nữa là
mang đi". Mịa! vừa nói xong, nó vất cái phẹt! rồi, mình keep calm, nói
"vậy thì mamma mang đi" và ko quên ôm nó khỏi hi chair luôn! lỡ nó đứng
lên gào thét thì sao! ;(( Hoặc mình nghe tiếng đùng đùng, trời ơi, leo
lên ghế, ôm hết sách trên giá sách thẩy xuống đất! con hàng xóm nó lên
nó chửi mặt mình là 1, thói quen quậy phá, vất đồ đạc là 2! ;(( Trước
kia, mắng nhiếc, nó lỳ ra, nó khóc, nó đập tay, đập chân! giờ mình
ignore luôn, mình nói "it is not fun, i am not interested in this game"
(trò này chả vui gì hết, mẹ ko thích trò này) rồi mình nói "i am going
to play with Pooh". 1 phút sau, thấy nó leo xuống ghế, và lẽo đẽo theo
mình xem mình chơi trò gì! ;D Nói chung là tùy tính nết của từng đứa, và
tùy bố mẹ nữa. .Ko có nghĩa cách mình làm được với Asia thì được với em
bé khác và ngược lại.
Mình
đọc sách thấy cô giáo nói rằng: việc nói No và mắng nhiếc thường ko có
tác dụng bằng việc ignore khi nó làm sai, và distract nó vào 1 trò khác,
khen nó thiệt nhiều khi nó làm tốt. Nghĩa là nó ko được attention khi
làm sai, chỉ được attention khi làm đúng. bố mẹ ko nên focus vào các
hành động sai trái, chỉ nên distract nó, và focus vào những hành động
đúng. Tụi nó sẽ: 1) ít nói no hơn, nghĩa là mình nói no nhiều thì nó
cũng sẽ nói no nhiều 2) tìm cách có được attention của bố mẹ và được
khen ngợi từ những hành động đúng.
Bà
bs tâm lý của mình nói nếu nó lỳ lợm, muốn TỰ QUYẾT ĐỊNH MỌI THỨ thì
cho nó chọn lựa và quyết định. Trường hợp con Quậy là: mặc tã hay đi bô?
(nếu mình chỉ nói Asia , potty, hoặc Asia, thay tã --> nó nói no
ngay lập tức, thử ôm nó thay tã coi, nó vặn vẹo, khóc lóc, ko cách chi
mặc được. Cho chọn thì nó sẽ nói nó muốn gì, rồi cứ vậy là làm! Nhưng
cũng có nhiều cái mình ko cho lựa chọn được, như từ park mà đi về là 1
ví dụ! cô giáo nói "go cold turkey luôn đi" ôm nó, cái seat belt rồi về
thẳng nhà! để nó hiểu firm là firm!
Mình
ko thích 1 vài cách dạy con kiểu "con ko thế này thì mẹ ko thương", vì
với con nít, dù nó quậy cỡ nào, thì nó vẫn phải biết là bố mẹ thương nó.
Nếu nó sợ mẹ ko thương, thì nó sẽ sống torng 1 hoàn cảnh unsecured ko
biết khi nào thì mẹ thương, khi nào thì mẹ ghét nó.
DẠy con ko có dễ tý nào!
anyway,
có 1 câu chốt lại từ sách: mới có 2 năm với con thôi mà! rồi sẽ còn
thấy rất nhiều khó khăn developmental trong suốt thời gian tụi nó lớn
dần nữa! nên thôi, gạt cái từ the terrible 2 đi, vì mình nghĩ tới
terrible thì nó sẽ terrible. Thật lòng, mình đọc
đoạn "showing anger is a positive sign" (việc thể hiện cảm xúc / tức
giận là 1 điều tốt) thì mình nhẹ lòng hơn nhiều. VÀ người ta khuyên nên
để nó thể hiện sự tức giận thay vì chạy đến và calm, soothe làm nó im
miệng ngay lập tức để chiều nó. Vì nó nên hiểu "tức giận, ko đồng ý là
điều hoàn toàn bình thường, mình buồn, mình giận là ai ai cũng có, vì
cuộc đời, đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ theo ý mình".
Vậy đi!
hehee em thích nhất đoạn "ko được attention khi làm sai, chỉ được attention khi làm đúng. bố mẹ ko nên focus vào các hành động sai trái, chỉ nên distract nó, và focus vào những hành động đúng." =>> học hỏi chi điểm này, chắc sẽ áp dụng được cho bé nhà em ^^ Asi cũng bướng ghê :P
Trả lờiXóaĐa số tuổi gần lên 2 là rất lỳ và bướng em ạ. ;((
Trả lờiXóa