Đầu tiên phải công nhận, khi người ta nói "đau như đau đẻ" là hoàn toàn có lý, vì đau thấy ông bà ông vải luôn à! ;((
Mình
viết entry này share kinh nghiệm đi đẻ, in a positive way, chứ ko có đi
sâu từng chi tiết, mắc công các bầu khác nín đẻ hết cả! haha!
Tựa đề là đi đẻ ở Ferrara chứ ko nói ở Ý, vì mắc công ai đó sống ở Rome hoặc Nam Ý bảo mình là nói xạo. :p
-----------------------------------------------------------------
Mình
bị vỡ ối vào 2h sáng ngày 19/7, theo due date thì là sớm hơn 1 tuần. Mý
đầu mình nhận ra underwear bị ướt chẹp nhẹp, nhưng do ko có
contraction, ko đau đớn gì hết, nên mình thay quần áo rồi nằm chờ. Khi
nằm chờ, mình còn nằm mơ là mình sinh 1 bé trai, nhưng bác sỹ cố gắng
nhét nó lại vào bụng mình bằng cách cho mình 1 liều spine (thuốc tê
chích cột sống) do due date còn đến 7 ngày, haha.
Đến tầm 4h sáng,
mình thấy nước ối lại rỉ ra. Nước trong, ko màu, ko mùi (có vị gì ko thì
ai biết, có điên mới nếm thử! há há). Lần này, mình đứng lên thì thấy
nước chảy ròng ròng theo chân mình xuống sàn. Thế là chẳng chần chờ gì
hết, 2 vợ chồng lên đường đến bệnh viện. Do mình chuẩn bị chu đáo, nên
chẳng cập rập gì, quơ túi là đi luôn. ;)
đến nơi là tầm 4h30 sáng
ngày 19/7, mình vẫn tươi như hoa, mặt mày rạng rỡ, tại sắp được gặp em
bé. :) Cô midwife cho mình 1 cái "khố" để thấm nước ối, dùng y chang
Sanitary napkin (BVS), nhưng họ muốn mình dùng khố để họ dễ kiểm tra màu
của nước ối. Mình được làm monitoraggio (sonogram) đo nhịp tim của bé,
đo contraction và các lần cử động của bé, ngoài ra mình còn được đo nhịp
tim cho bản thân nữa. Nhưng Asia ngủ nhiều quá, phải mất thật lâu
sonogram mới satisfied. Lần đầu mình mất cả 1 tiếng mà vẫn ko Ok, mình
phải ra ngoài đi bộ, uống trà, sau đó vào làm lần 2. Đến 10h trưa thì
mình nhập viện, họ cho mình vào phòng chờ vì mình vẫn ko có dấu hiệu
sinh, cửa mình đóng, ko có contraction. Mình được quyền ăn uống bình
thường. Phòng mình nằm trong dãy phòng của các bà mẹ đã sinh con, cách
dãy phòng sinh 1 corridor dài. Mình tươi tắn ăn trưa, vui vẻ nghĩ sắp
sinh, chứ ko có lo sợ chi hết. hehe!
Mình thích bệnh viện Ferrara
lắm, vì mọi thứ đều sạch sẽ, rộng rãi, corridor rộng và dài, yên ắng,
tranquil. Bác sỹ, obstetrician, y tá, assistant (các cô giúp đỡ bệnh
nhân tắm rửa, đi lại, hoặc đẩy xe lăn, giường bệnh) túc trực 24/24, chỉ
cần mình nhấn chuông là có người đến, và họ giúp mình tất cả mọi thứ với
sự nhiệt thành và quan tâm chu đáo. Mình nhập viện ko tốn 1 xu teng
nào, chỉ cần cái sanitary card để họ nhập dữ liệu và xem record của mình
thôi. Hàng ngày đều có người đến take order bữa ăn trong ngày. Mỗi ngày
có ăn sáng, trưa, xế, và tối. mỗi bữa đều có thực đơn của bác sỹ, và có
1 tờ giấy báo cáo mình ăn cái gì, bao nhiêu gram, rất là chu đáo. Phòng
mình nhỏ nhắn, nhưng đầy đủ tiện nghi, 2 giường, có phòng vệ sinh và
shower rộng rãi, sạch sẽ thoải mái. Shower có nước nóng lạnh, rất rất
tốt cho ai bị contraction nhẹ, tắm nước nóng giúp cảm thấy đỡ đau rất
rất nhiều.
Tới tầm 2h trưa thì mình bắt đầu có contraction, mới đầu
nhẹ nhẹ, làm mình muốn đi ngoài, như đau bụng khi có period, nhưng tầm
30 phút sau, thì đau dữ dội, mình phải gọi midwife tới giúp, họ lại tiếp
tục làm sonogram cho mình, và khám cửa mình, khi ấy mình mở có 1cm! ;(
Mình
chịu đau đớn contraction nặng như thế cho đến nguyên đêm, contraction
của mình khá regular, và mạnh (theo chị midwife thì đủ để push bé),
nhưng nó lại ko gần sát nhau mà cách nhau cả 8-10 phút, cửa mình thì vẫn
đóng chặt. Thế là mình chịu contraction 1 cách vô lý thế đó.
Mừng
vì mình học lới tiền sản, nên mình control rất tốt nhịp thở, biết
position nào giúp đỡ đau lưng, nên dù contraction mạnh mình vẫn ko rên
la, cứ ngồi phì phò thôi! ;)
Nguyên đêm vật vã chả ra sao, sáng hôm
sau (20/7), nghĩa là mình đã vỡ ối hơn 24 tiếng, họ cho mình vào khu vực
sinh, và phải làm đủ mọi cách cho mình sinh, vì nước ối vỡ quá lâu gây
nguy hiểm cho bé.
Phải giải thích thêm là khi nước ối vỡ, thông
thường nếu mẹ làm xét nghiệm tampone (kiểm tra dịch cửa mình) kết quả
negative thì không bị truyền anti-biotic trong vòng 12 tiếng đầu, sau đó
mới bị truyền nếu như ko đẻ, còn nếu ai positive hoặc ko kịp làm
tampone thì họ treat như là positive, vỡ ối là truyền dịch anti-biotic
ngay.
Khi mình được cho vào khu vực sinh, thì mình mệt rã người rồi,
vì nguyên đêm đau đớn ko ngủ, bác sỹ tiếp tục làm sonogram, lần này
contraction của mình đã biến mất, chẳng có dấu hiệu gì nữa hết, cửa mình
thì mở có 2cm. Bác sỹ xem record của mình trong vòng 24 h thì quyết
định cho induce (kích đẻ) gấp. Có 2 loại kích đẻ, thứ 1: dùng gel: loại
này nhẹ và mild, nhưng do mình đã có contraction, và mất hoàn toàn
contraction, thời gian cũng ko còn nhiều vì nước ối rỉ gần hết, cộng với
cửa mình mở, ko sinh sớm thì em bé bị infected, thế là họ dùng cách 2,
truyền thuốc kích đẻ vào vein của mình. (họ truyền liên tục từ khi quyết
định kích đẻ cho đến khi em bé chào đời). Thuốc nào có tác dụng rất
mạnh và nhanh, làm cơn đau dồn dập hơn natural gấp cả 3 lần. Chính bác
sỹ cũng nhận thức được điều đó. Nên khi mình ngõ ý xin Epidural thì họ
đồng ý. (dù mình đã nói ở các entry trước, tại Ferrara, họ hầu như ko
bao giờ cho thuốc này, trừ trường hợp đăc biệt, và phải có rất nhiều bác
sỹ quyết định).
Sau 15 phút truyền thuốc thì mình bắt đầu có
contraction, và thật sự là contraction này rất đau, dồn dập vô cùng, co
hết cả người ngợm lại. Mà đó là mới "begining" thôi đấy. Mình cảm nhận
được sự khác biệt giữa contraction tự nhiên và contraction này, nếu là
tự nhiên, sau khi cơn gò qua đi, mình cảm thấy release, hầu như ko bị
đau, bình tĩnh thở lấy hơi, chờ cơn gò. Nhưng với thuốc này, khi
contraction qua đi, mình vẫn còn đau vùng bụng, đau lắm, khi nó đến thì
mình rên la, khóc thét. Mình cầu xin epidural, và bác sỹ phải đến bảo
mình là "sẽ có anastesist đến consult cho mình, và giải thích là
epidural chỉ được sử dụng khi contraction ổn định, nếu chích sớm, nó sẽ
block (khóa) toàn bộ phần cơ thể dưới, mình sẽ ko rặn đẻ tốt được.
Mình
chờ thêm chừng gần 1 tiếng gì đấy, cơn gò vẫn càng ngày càng mạnh, và
mình đau đớn quá. Ale ở bên mình từ khi mình được cho vào phòng
"travaglio passivo" (tạm dịch là passive labor). Ngoài ra, mình còn được
2 obstetricians giúp đỡ. Mình nhớ tên 1 người là Silvia-sinh viên năm 3
đại học Y FErrara, dù chưa ra trường nhưng Silvia rất rất giỏi, và mình
rất rất appreciate her, mình nghĩ mình sẽ ko bao giờ quên ơn her.
Silvia ở bên mình từ phút đầu tiên của labor, nắm chặt tay mình, và luôn
bảo "thở đi Thy, chị phải thở để Asia có oxy, nghĩ đến Asia, thở đi
Thy, nhìn em này" và she nắm tay mình thật chặt, thở đều, nhìn her mà
mình làm theo, vì thật sự, với cơn gò quái quỷ này, mình lost hết mind,
đầu óc chân tay cứng đờ, quên cả thở, nói chi là các bài học thở mình đã
học.
Vừa thở, tay trái nắm chặt Ale, tay phải nắm Silvia, chị
midwife khác đứng trông máy móc và xem bản báo cáo nhịp tim, nhịp
contraction từ sonogram. Hôm ấy mình cũng may mắn, ít người sinh, nên
phòng travaglio passivo vắng hoe (phòng này có 5 giường, nhưng mình nghĩ
chả bao giờ có 5 ca sinh 1 lúc :p), thông thường thời điểm passive này,
cơn đau ko nhiều, chỉ nhè nhẹ, chờ cửa mình giãn nở, nhưng do mình bị
kích đẻ, nên rên la ầm trời, khóc lóc thảm thiết, bò lăn bò càng ra. Vừa
khóc, vừa la, vừa hét bảo "cho tôi epidural, cho tôi epidural, tôi cần
epidural" và Silvia luôn bảo mình "anastesist đang đến Thy à, chị cố
gắng đợi, sẽ đến mà" mình vặn vẹo "nói láo, chả ai cho chị epidural hết"
và silvia nói "có, nhất định có, em đi gọi điện lần nữa cho chị nhé",
sau đó mình lại lơ mơ bảo "đau quá, đau quá, em cần epidural" và các cô
midwife đến bảo "em có lý, chị hiểu mà, bác sỹ anastesist đang đến, em
chịu khó thở đi, thở đi em". Ôi giời, mình vặn vẹo, khóc than đến gần 2
tiếng thì chuyên gia giảm đau đến (anastesist), ông ấy rất lịch thiệp,
dễ thương, nhưng khi ông ấy thông báo với mình tình trạng của mình thì
mình hopeless quá trời, ông ấy bảo "Thy, tôi đã xem kiểm tra máu của
cô-họ lấy máu mình kiểm tra khi quyết định cho mình epidural, cô không
thích hợp cho epidural, cô có lẽ sẽ bị đau, váng đầu dữ dội trong 30
ngày, có khả năng bị liệt 2 chân trong thời gian ngắn, tôi chỉ có thể
cho cô vài liều chích giảm đau cột sống rất nhẹ gọi là spina, nhưng nó
có tác dụng rất ngắn, khi cô đến thời điểm push, tôi sẽ cho cô" Ôi, thôi
rồi, em đau nòng quá! Mình hỏi "ko còn cách nào khác sao bác sỹ?" ông
ấy nói "tôi rất tiếc, Thy! Nhưng các cô midwife ở đây rất giỏi, họ có
các phương pháp therapy rất hiệu quả cho việc giảm đau, ko nhất quyết
phải là thuốc, cô phải cố gắng! Sẽ ko sao đâu" huhu!! ;( Thế đó! Mộng
epidural tan vỡ như bọt xà phòng! ;(
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét