Sau khi thấy "plan A" epidural tan vỡ thì mình quyết định
dùng "plan B" ngay. đây cũng là 1 trong những điểm hay khi học lớp tiền
sản, biết mình ở đâu, hoàn cảnh nào, và biết mình muốn gì, có thể đòi
hỏi những gì. Vì thật sự, khi sinh nở, mình là người hiểu rõ nhất
situation (cơn đau, cơn gò), nên bản thân người mẹ tự quyết định là việc
hay nhất, và tốt nhất. (việc này sẽ được dẫn chứng rõ khi thời điểm
"push-rặn" đến).
Mình nói với obstetrician "tôi muốn dùng bồn tắm";
và cô ấy bảo "chị đã chuẩn bị sẵn cho em rồi, bây giờ em cố gắng đi tè,
rồi chị dìu em vào phòng travaglio attivo - active labor. Nếu em không
đi được thì chị cho xe lăn đến!" Nhưng từ phòng mình ra nhà tắm có 2
bước, Silvia giúp mình đi, kéo váy áo cho mình, đấm lưng, giúp đỡ mình,
sau đấy mình lết đến phòng travaglio attivo cũng có 5, 7 bước chân, dù
là mình lết cũng mất 10 phút, vì mình phải ngừng lại thở, chờ con gò đi
qua, trong suốt thời gian đó, mình vẫn dính chặt với sonogram, và thuốc
kích đẻ.
Phòng travaglio attivo là 1 phòng lớn to như cái sảnh, giữa
phòng là 1 cái giường để đẻ (kiểu giường của bác sỹ gynecologist ý mà,
nhưng chuyên nghiệm hơn), xung quanh là máy móc, thiết bị, dao mổ,
...tất tật ready cho 1 cuộc phẫu thuật, nối với phòng mổ này là 1 phòng
tắm nhỏ dành cho tắm rửa em bé sơ sinh khi nó vừa chào đời, ngoài ta còn
nối liên thông với 1 phòng nhỏ (nơi mà mình nằm chờ cửa mình mở). Phòng
nhỏ này bao gồm 1 bồn tắm to, màu trắng rất đẹp, nhìn là đã mê (hehe!),
1 giường nằm, và 1 máy hát nhỏ. Phòng nhỏ lắm, nhìn rất ấm cúng, ánh
sáng nhè nhẹ lãng mạn. Mình được Silvia và chị midwife giúp cởi hết quần
áo (khi ở phòng passive thì mình vẫn còn mặc váy, nhưng ko mặc đồ lót,
chỉ đóng khố của bệnh viện để kiểm tra màu nướt ối). Nước trong bồn là
37 độ C, rất ấm áp, thoải mái. Mình được gắn máy sonogram ko dây (là 1
miếng dán trên bụng, 1 để đo nhịp tim Asia, 1 để đo contraction, cả 2
đều ko dây, có thể ngâm nước, bên cạnh là 1 máy báo cáo, khi cơn gò đến,
dù mình ko nhận ra thì midwife vẫn biết để giúp mình chuẩn bị thở) Vào
thời điểm này, cửa mình của mình dãn ra tầm 3 cm (huhu!!) Mình chui vào
bồn, Ale dùng gáo dội nước lên bụng và ngực mình (vì nước ko cover hết
toàn bộ người, mình nửa nằm, nửa ngồi trong bồn). Lúc này contraction
rất dữ dội, thông thường tầm 80 (số đo contraction của sonogram) là mình
đau muốn tắt thở, cách nhau tầm 5 phút, nhưng tới thời điểm này, họ
tăng liều lượng thuốc lên, nên có khi contraction lên đến cả 100, chân
tay mình co cứng lại, đầu óc thì chả còn nghĩ được gì, tay co quắp, vặn
vẹo (tội nghiệp Silvia, chắc hôm ấy tay em đó đau lắm, vì luôn ở cạnh
nắm tay mình và giúp mình thở đều). Khi cơn gò đi qua thì mìh nửa tỉnh
nửa mê, thỉnh thoảng ngủ, những cơn mơ loẹt xoẹt thoáng qua, khi
contraction đến thì bổn cũ soạn lại, "phù phù, phù phù" mà thở. Phải
công nhận, bồn tắm giúp ích rất nhiều cho việc hạn chế cơn đau, ngoài ra
phòng ấm cúng, có nhạc nhè nhẹ êm dịu, nên cơ thể relax hơn, người dịu
lại. Cứ cách tầm nửa tiếng, mình lại xin thêm nước ấm hehe! như bà hoàng
ý! Silvia ngồi cạnh, giúp mìh massage lưng, và nói thật nhé, những cơn
gò, làm lưng đau nhói như có ai đó đang đập cái cột sống của mình ra
thành từng mảnh đó. Do vậy, các anh chồng, nếu theo vợ vào phòng sinh mà
midwife ko chăm chu đáo thì nên xoa lưng vợ (phần đai lưng) nhẹ nhàng,
giúp ích rất rất nhiều. Mình được Silvia chăm tận răng, she massage cho
mình vuốt tóc cho mình để mình thoải mái hơn, và luôn yêu cầu mình nhìn
vào mắt her khi mình có contraction. Việc này cực hiệu nghiệm, vì khi
đau, bản thân mình ko control được, mình nhìn vào her, thấy her đang
thở, và bắt chước làm theo, chứ bảo mình là tự thở thì mình miss nhịp,
làm ko được.
Mình nằm bồn hết 2 tiếng gì đấy, khổ sở cùng cực, cách
30-40 phút, Silvia và obstetrician lại kiểm tra cửa mình cho mình (kiểm
tra ngay trong bồn nước, cách làm ra sao thì mình chả kể đâu hehe! :p),
và họ bảo "rất khả quan Thy à, chị rất giỏi, cửa mình đã giản nở, đã 5cm
rồi!!!", mình bảo "nãy giờ cả gần 5 tiếng, sao có 5cm??" -"Thy à, 5 cm
đầu đòi hỏi rất nhiều thời gian, nhưng sau đó sẽ nhanh hơn, chị đừng lo
lắng" sau đó she nhìn sonogram thấy 1 cơn contraction khác đang đến
"Thy, chị nhìn em này, hít thở bằng mũi thật sâu, thế, thế, thổi hết tất
cả khí trong người ra bằng miệng, thở hết ra, càng dài càng tốt, rất
tốt, cứ thế, nhìn em nè, đúng rồi, tiếp tục, contraction đang lên cao
trào đó, nhìn em, Thy!! nhìn em, nắm tay em chặt vào, vặn vẹo tay em thế
nào cũng được, nhìn em thở nè!" , silvia cứ kiên trì, nhẫn nại với mình
như thế cả hơn 2 tiếng trong bồn tắm.
Sau gân 6 tiếng thì cửa mình
của mình nở 7cm. Và lần này thì contraction đi vào utmost, (bác sỹ tiếp
tục tăng lượng thuốc kích đẻ cho mình), khi cơn gò đến, mình có dấu hiệu
muốn rặn (như là muốn rặn khi đi đại tiện đó quý vị bằng hữu! :p). Đây
là instinc, muốn control rất rất khó, khi nó đến là bản thân mình chỉ
muốn làm 2 việc: hét lên thật to và rặn. Nhưng Obstetrician bảo "không,
Thy, không được rặn, chưa đến lúc, chị phải hiểu nếu chị rặn bây giờ thì
đó là phí công vô ích, chị phải giữ sức, khi thời điểm đến, chị có sức
mà push, Asia đang làm việc hết cỡ trong bụng, chị phải dành sức giúp em
ấy chui ra thay vì mắc kẹt", sau đó cơn gò kinh khiếp lại đến, và thật
sự nó đau đớn cùng cực, bản thân mình chịu đau rất tài, nhưng đây là cơn
đau nhất nhất trong suốt cuộc đời mình cho đến thời điểm này. Silvia
bảo "Thy, nhìn em, phù phù, thở đi, phù phù, thở đi chị, nắm tay em, phù
phù" và mình thở phù phù, và nếu làm như thế mình ko rặn, nhưng chỉ cần
miss 1 nhịp "phù" (khi nuốt nước bọt) thì lập tức mình hét lên và rặn.
Và silvia lại nắm tay mình, xoay mặt mình về phía her và làm động tác
thở "phù phù".
Lúc này mình đã được lau khô người, nằm trên giường,
họ kiểm tra cửa mình cho mình, thấy vagina đã rất mềm, họ bảo "rất giỏi,
Thy, cô rất giỏi, bây giờ, cô chịu khó nằm xoay qua phía phải, chân co
lên, chúng tôi sẽ kiểm tra cửa mình và position của Asia, tôi sẽ kiểm
tra khi có cơn gò, rất khó chịu, cô chịu khó nhé, và trời ơi, mình chỉ
muốn chết đi cho rồi lúc đó, họ dùng tay khéo léo kiểm tra và nói "Asia
cần phải xoay đầu" (nghĩa là xoay mặt vào cột sống của mẹ, vị trí này
chuyên môn gọi là anterior, nếu mặt bé quay về phía bụng, hoặc nằm
nghiêng như Asia thì sinh sẽ cực kỳ cực kỳ khó). thế là mình nằm nghiêng
phải, chịu đựng cơn gò. tầm 40 phút, họ kiểm tra, và obstetrician cho
tay vào bên trong uterus của mình và cố XOAY đầu bé Asia (nghe thiệt
đáng sợ hehe!). Sau đó họ cho mình xoay qua trái, và cố gắng giúp Asia
xoay mặt vào vị trí anterior.
Sau tầm 7 tiếng thì mình chịu hết
xiết, mình bảo mình muốn C-section (đẻ mổ) - cái mà ở Ý là việc cực kỳ
khó khăn, chỉ ai có problem dữ dội họ mới làm, chứ ko như VN có tiền là
xin mổ. Vả lại, mình còn trẻ, trong khi nếu C-section thì trong 1 đời
người phụ nữ, chỉ làm được 2 lần(họa hoằn mới 3 lần), mà đã 1 lần
C-section thì nguy cơ C-section lần tiếp theo rất cao. Nên bác sỹ hầu
như nhất quyết luôn luôn từ chối những case như mình (kiểu còn trẻ, và
có khả năng sinh thường).
Mình cầu xin, van lơn "mổ cho em đi, em
làm không nổi nữa" và họ bảo "no, Thy, chị làm rất tốt, chị đã đi hết
80% chăng đường, các chỉ số cực tốt, chị ko bị sốt, ko bị loạn nhịp tim,
bé Asia cũng ko bị loạn nhịp, cửa mình mở đã 9cm, chị ko duoc bỏ cuộc"
Tới lúc này thì mình chỉ muốn mổ, và trong đầu mình chỉ còn có chữ "Cesario" - nghĩa là C-section.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét