Đi đẻ ở FErrara Part 3

Thời điểm này cửa mình của mình đã nở 10cm, những gì còn lại là chờ bé Asia hoàn toàn xoay mặt vào cột sống của mình, rồi mình có thể rặn. Nhưng do bé vẫn nằm me mé, chưa xoay mặt thật sự, nên  mình lại nằm xoay trái, xoay phải, để obstetrician dùng tay giúp bé xoay người, trần ai vô cùng.
Silvia nhận ra mình cũng ko còn chịu được thêm bao lâu, nên she và cô midwife còn lại quyết định giúp bé xoay người ngay cả khi mình bị contraction.
Nói đến contraction, thì điều nhận thấy dễ nhất giữa tự nhiên và nhân tạo là: cơn gò tự nhiên đến chầm chậm, và đi hoàn toàn. Nghĩa là sonogram sẽ báo contraction đến từ 0-8-15-20-30-35... cho đến đỉnh điểm là 100, 120, mình có thời gian chuẩn bị, ko bị shocked. Trong khi với thuốc kích đẻ, cơn contraction đến như bão táp, từ 5, nhảy lên 40, 90, và 130. Mỗi lần đến đỉnh điểm thì nó kéo dài khá lâu, tầm 45 đến 60 giây.
Mình van xin C-section, mình bảo mình làm hết nổi rồi, mình phải rặn, mình ko chờ được nữa, thì họ bảo hiện tại bé đã ở vị trí kha khá, mình có thể rặn, nhưng ko dùng hết sức, nếu kềm được thì kềm, ko thì rặn nhè nhàng, để bé đi xuống dưới thấp hơn, nhưng nếu mình có dùng hết sức thì bé cũng ko thể ra được, vì chưa đến lúc.
Mình được yêu cầu đi tè, họ có sẵn bô như cái ghế ngồi ngay tại chỗ cho mình, 2 cô midwife dìu mình đi xuống giường, và họ bảo nếu kiểu ngồi thế này mà cảm thấy thoải mái thì mình cứ việc ngồi. Cả 2 nhấn mạnh, mình cứ tìm 1 tư thế thoải mái mà làm, ko nhất quyết phải nằm trên giường. Thế là a lê hấp! Mình xoay vòng vòng, làm đủ trò, nào thì ngồi bô, nào thì đứng lưng cong, 2 tay dựa vào thành giường, rồi thì nằm thẳng lưng, nằm xoay trái, xoay phải, nằm kiểu gà tây, nằm kiểu cat and cow (kiểu bò), v.v... Trong suốt 30 phút còn lại của giai đoạn "in labor" (tiếng Ý là travaglio, nghĩa là chờ cửa mình mở và chờ em bé, khi travaglio hoàn tất đến giai đoạn rặn thì gọi là "parto"), mình xỉu lên xỉu xuống, cổ họng đau rát do suốt 8 tiếng mình ko ăn, ko uống gì cả. thỉnh thoảng mình được cho 1 ngụm nước nhỏ tầm 1/2 muỗng cà phê để thấm cổ họng. Cộng hưởng việc thở phù phù, la hét làm cuống họng mình cháy rát cả lên. Khi ấy, mình muốn khóc mà cũng chả còn nước mắt mà khóc, mình làm đủ mọi cách để cảm thấy thoải mái, ngay cả việc tưởng tượng giây phút được ôm em bé vào lòng, hay tưởng tượng được trở về nhà cùng với bé Asia, ... tuy nhiên, tất cả chẳng còn hiệu quả nữa.
Đến tầm 3h chiều thì 1 tốp obstetrician khác đến, silvia và chị midwife kia cáo từ mình, ko quên hôn trán và chúc mình mẹ tròn con vuông.
Tốp midwife mới bao gồm 2 người dày dạn kinh nghiệm và 1 cô thứ 3 là "expert" tên là Chiara - người luôn trực tiếp đỡ đẻ và chỉ làm trong giai đoạn "parto". Chiara nhìn sonogram, kiểm tra cửa mình cho mình, sau đó chị hỏi "Thy, em có đi tè chưa??" mình lí nhí bảo "có, nhưng rất ít" và không quên hỏi khi nào thì mình mới sinh. Chị ấy xem Asia thì bảo bé chưa thực sự ở vị trí hoàn hảo, mình phải đợi 1 tý. Và chị ấy lấy ống dẫn tiểu thông nước tiểu cho mình. Không ngờ bọng đái (bladder) của mình còn rất nhiều nước tiểu, thế là phát hiện ra mình bị blocked ko tiểu được, dẫn đến việc Asia ko có chỗ để xoay người. (Thế nên các bầu đừng lo lắng nếu mình tè hoặc ị trên bàn sinh, vì đó là dấu hiệu rất tốt đó!) Sau khi Chiara lấy hết nước tiểu cho mình, thì Asia đã quay mặt đúng hướng.
Mình ráng hết sức bình sinh mà rặn, mới đầu mình rặn sai, tập trung các cơ ở mặt, nên mặt đỏ bừng đầu váng, chứ ko có tác dụng đẩy bé ra. Chiara dùng tay có tẩm dầu, bôi xung quanh cửa mình cho mình, và kéo cửa mình của mình ra nhiều nhất có thể, chị ấy bảo "Thy, tập trung vào phần này trên tay chị mà rặn, ko rặn ở cơ mặt hoặc nơi khác, rặn đây nè" (mình may mắn đã học lớp tiền sản, mình biết làm thế nào, nếu ai ko biết, thì thử ngồi trên bồn cầu, tay massage cửa mình, và tập trung vào vagina, thử đóng mở nó, nếu tay cảm nhận được cửa mình đang đóng mở, nghĩa là bản thân control được các cơ bắp của Vagina)
Mình dùng hết sức, khi contraction đến là mình hét váng trời, 2 tay quặp vào 2 bắp chân, 1 cô midwife giúp mình co chân hết cỡ, cô còn lại giúp mình vươn lưng ngồi dậy cằm quặp vào ngực nhiều nhất có thể. Mình push tầm 3, 4 lần cho mỗi contraction, khi push, midwife giúp mình control nhịp thở "Thy, lấy hơi thật nhiều, khi push, em phải dùng hết lượng oxi trong phổi, khi ko còn oxi, em hít 1 hơi khác thật dài, và tiếp tục push cho đến khi hết oxy, cố lên em! cố lên, hít, push!!" trời ơi, mình làm theo như máy, và hít, push, hit, push như thế tầm 5 contraction là hết chịu nổi. tay chân rã rời, ko còn nhận ra cơn contraction nữa (vì chỗ nào cũng đau, có contraction thì cũng đau thế thôi, cơn đau bão hòa rồi!) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét