Đi consultant
Hôm nay 2 vợ chồng mình đi consultant về việc dạy dỗ con Quậy.
Consultant là 1 specialist dành cho trẻ con, họ hiểu rõ sự phát triển của trẻ nhỏ kể về tâm lý lẫn sinh lý. Họ giúp các bậc phụ huynh dạy con 1 cách hiệu quả. Đây là 1 dịch vụ MIỄN PHÍ tại tp mình đang sống. bạn gọi điện thoại book, và thông thường, ít nhất là 3 sessions, và nhiều nhất là 6 sessions (dỹ nhiên có trường hợp nhiều lần hơn hoặc ít lần hơn).
Lý do tại sao tui đi consultant?
Vì tui rất stressed vụ bỏ tã cho con, sau khi stressed thì tui đối xử tệ bạc với nó. Đỉnh điểm là tuần trước. cái ngày định mệnh đó, tui và nó ở nhà, ban sáng. Tui kêu nó đi vô toilet tè, nó ko chịu (khoảng 3, 4 ngày gì đó, nó nói ko với toilet), tui vẫn cố kêu nó vô, nó cũng ok chiều ý tui, nhưng nó ngồi đó chơi chứ ko chịu tập trung vô vụ tè. Vừa đi ra khỏi nhà tắm 5 phút là tè ướt bẹp nhẹp mọi ngóc ngách. Tui tức nước vỡ bờ. Tui gào lên, GÀO THẬT SỰ, ai quen tui thì biết, khi tui giận là tui xấu tính cỡ nào! Sau đó, tui lôi nó lệt xệt vô naughty corner phạt nó. Tui bắt nó đứng đó 5 phút. Nó biết nó có lỗi nên nó ngoan ngoãn đứng đó. rồi nó nhỏ nhỏ gọi mamma tội lắm. Tui giận quá, tui làm lơ nó, tui nói nó muốn hư thì vô naughty corner. mamma ko chấp nhận thái độ như vậy. nó vẫn kiên trì theo đuôi làm lành với tui, tui mặc kệ. Tui lên giường nằm, nó lẽo đẽo theo sau, rón rén gọi mamma. Tui gào lên "ko được lên giuong, lỡ tè thì sao". thế là nó vội vàng tụt xuống, ôm chân tui, tui vẫn làm lơ. Tui ra couch ngồi, nó chạy theo mamma. sau đó nó muốn ngồi len couch với tui, tui screamed lên như 1 con thú dữ "đã bảo ko được lên couch mà, tè thì sao" trời ơi! con gái của tui mắt ngấn nước, môi nó méo mó muốn khóc nhưng nó kiềm lại, tui nhìn cảnh tượng đó mà tui hận bản thân mình, tui ôm nó vào lòng khóc quá chừng, nó thấy tui khóc, nó bảo "asia down, sorry mamma" (nó nghĩ tui khóc vì nó leo lên couch). khi kể lại những dòng này, mà nước mắt tui vẫn không ngừng rơi. Tui chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân mình như lúc đó. cớ sao tui hành hạ, làm lơ, gào thét, làm nó tổn thương như vậy, nó có biết gì đâu. Tui khóc quá chừng, mỗi lần nhớ lại khuôn mặt cam chịu của nó lúc đó mà tui ko cầm được nước mắt các bạn à!
Sau hôm đó, mỗi lần nó tè ra sàn (do lỗi của tui, vì tui quên nhắc nó đi tè), nó cứ lẽo đẽo theo tui xin lỗi nó cứ nói "sorry mamma, asia peed on floor". Tui hận bản thân mình, vì tui đã làm nó cảm thấy có lỗi, dù đó ko phải là lỗi của nó! Tui bắt nó chịu trách nhiệm 1 việc ko hoàn toàn trong tầm kiểm soát của nó. Tui bắt nó bỏ tã, nếu nó ko chịu, nếu có khó khăn, tui phải là người chấp nhận, nhưng đằng này, 1 đứa bé 2 tuổi phải cảm thấy có lỗi khi nó thật sự còn chưa biết đó là lỗi gì. ;(( mỗi lần nó nói sorry mamma mà tim tui tan nát. ;((
Đối với tui, dạy con là phải ở trạng thái tĩnh, tâm trí thoải mái, đằng này tui cảm thấy đau khổ quá. Tui còn sợ cái ngày định mệnh đó sẽ đi theo nó suốc cuộc đời. ;( (với tui, thì tui nghĩ tui sẽ mãi mãi ko bao giờ quên cái buổi sáng đó, cái khuôn mặt tròn, đôi mắt to đó ngấn nước, và cái miệng nhỏ tý bặm lại để nước mắt ko trào ra. Tui nghĩ tui sẽ còn phải cảm thấy hối hận thêm 1 thời gian rất là dài nữa!
tui tới consultant, tui kể lại ngày hôm đó rồi khóc quá chừng là khóc.
VẬy đó, làm cha mẹ ko dễ tý nào!
Consultant nói với tui, con Asia may mắn vì có bố mẹ rất quan tâm tới việc dạy dỗ nó, và sẵn sàng thay đổi bản thân vì nó. she nói ko có bố mẹ hoàn hảo, ai mà chả mắc sai lầm, nhất là việc làm cha mẹ ko có sách báo nào có thể dạy mình cụ thể cho đến khi cái situation đó nó chạm vào mình. She nói ko có 1 recipe nào hoàn hảo cho mọi tình huống, dù có chuẩn bị kỹ đến đâu thì cũng ko có nghĩa mình sẽ vượt qua dễ dàng. She yêu cầu tui chuẩn bị tâm lý thay tã cho bản thân tui, vì tui đã đi hơn 1/2 đoạn đường, nếu bỏ lỡ thì hơi tiếc, nhưng nếu cảm thấy ko thể vuot qua stress thì cứ cho mặc tã lại, năm sau bỏ; she nói, có rất nhiều case, vấn đề nằm ở bố mẹ (họ chưa sẵn sàng, họ chưa thể cope với tình hình thực tế) chứ ko phải ở con nít, nếu mình cảm thấy ko Ok, việc đó ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống và những điều tốt đẹp khác thì cứ vất nó qua 1 bên cho đến khi mình sẵn sàng.
She nói, tui ko nên lo lắng cái ngày tui ức hiếp nó sẽ theo nó suốt cuộc đời, vì tui cho nó nhiều tinh yêu thương như vậy, 1 ngày đó ko là gì, cuộc đời là 1 đoạn đường dài, rất nhieu experience khác. NHƯNG tui phải tự kiểm soát bản thân NHẤT LÀ NGÔN NGỮ CƠ THỂ VÀ KHUÔN MẶT chứ ko phải là lời nói (verbal), vì con nít nó hiểu NGÔN NGỮ CƠ THỂ RẤT GIỎI, NÓ HIỂU BODY LANGUAGE HƠN CẢ LỜI NÓI, nói với nó chưa chắc nó hiểu, nhưng nếu mình thể hiện qua hành động cơ thể thì nó hiểu ngay. vì vậy, khi dạy con nít, luôn chú trọng yếu tố này.
Tui cảm thấy tốt hơn rất nhieu, dù nhớ lại ngày hôm đó, tui vẫn khóc quá trời các bạn ạ! ;(( kinh nghiệm của tui, đừng bao giờ để cơn nóng giận làm mờ mắt, làm tổn thương con mình, vì mình sẽ là người suffer, mình sẽ là người chịu đựng rất rất rất rất lâu.
Session tiếp theo của tui là gần cuối tháng 8. sẽ đặt nhiều câu hỏi hơn cho her.
Asia down, sorry mama :(( Vậy chi có tiếp tục công cuộc bỏ tã ko vậy?
Trả lờiXóaVẫn tập bỏ tã em ạ. Nhưng chị chấp nhận nó tè, hay thi thoảng ko chịu tè trong bô là 1 chuyện đương nhiên và hoàn toàn bình thường.
Trả lờiXóaThật ra, sau hôm chị điên lên, nó luôn nói sorry ko ngừng khi tè dầm. và chị luôn nói nó ko sao cả con ạ, accident. Sau 2 tuần, khi bạn tè, bạn tự tụt quần, chạy đi rửa chân rồi ngồi vào bô (dù ko còn gì để tè nữa, nhưng ý là tè phải ở trong bô). Bạn ấy cũng ko nói sorry nữa, làm chị cảm thấy nhẹ nhàng hơn 1 chút em ạ.
Thương cô Quậy quá :X Chèn ơi, cô ấy cũng khá hiểu biết đấy chứ chị :)
Trả lờiXóaCỏ nhà em đã bỏ tã ban ngày nhưng ban đêm thì chưa, cô Cỏ dc 12 tháng rồi. Vì nói thật em cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý thức dậy giữa đêm để xi tè bạn ấy.
Chi nhắc cô Quậy tự đi tè từ khi nào vậy ah?