*1 chút chia sẻ về câu chuyện của con mình
Ngày đầu tiên đi học
trường cho 2 tuần nhập học, mất hết 1 buổi ì lý do lãng xẹt là ... lão chồng quên để chìa khóa xe ở nhà.
sau hôm đấy, ở lại với nó 1 giờ, lủi ra ngoài về nhà 2 giờ, có chào hôn
hít hẳn hoi nhe. Èo ơi, bà khóc dữ lắm, và tức giận vì mẹ ko mang carot
theo cho bà! ;((
Sau đó nghỉ 1 ngày (vì trường của nó mở có 4 sáng / tuần thôi), hôm qua đi học, ở với nó 1 giờ, và lủi ra ngoa2i
1 giờ. Nó khóc đúng 1 giờ đồng hồ, ko chịu cho cô bế, ko chịu bạn, ko
chịu cầu tuột (cái mà nó rất mê), nó chỉ thích đứng 1 góc và kêu mamma.
Tui nhìn nó mà đau hết ruột gan lòng mề! ;((
Con mình nó đeo mình
quá, mà mình có phải mẹ kool như bà Elena hay dịu dàng ngọt ngào ôm ấp
đâu, thế mà dính mình như sam. Âu cũng là cái ngữ mẹ con, con mình thì
lúc nào cũng đẹp cũng đáng yêu, mẹ mình thì có củ cải thế nào thì cũng
ko dứt ra được! ;D Gặp 1 tháng nay 2 mẹ con cùng stressed vì ko dc ở
nhà, ko có thói quen nên cuộc sống rất lộn xộn. Tui nói thiệt, đối với
con nít, thói qun rất quan trọng, cuộc sống lộn xộn sẽ làm nó cảm thấy
insecured và stressed, lẽ dỹ nhiên quậy và ăn vạ nhiều hơn. Ở nhà nó đep
tui, ko thèm ông bà, và bố nó, huống chi ra đường! ;((
hôm qua đón nó mà nó khóc quá xá chừng, nó hôn cô giáo mà miệng vẫn méo mó khóc! ;((
Haizzz!!! Tui đành phải chấp nhận là tui sẽ phải cho nó nhập học dài
hơn dự tính, nghĩa là thay vì 2 tuần, tuần sau tui có thể quăng nó ở đó 5
tiếng chuồn về khểnh bụng đọc sách thì tui sẽ phải líu ríu ở trường với
nó cho đến khi nó quen lớp, quen bạn.
Có những trường ko cho bố mẹ
ở lại sợ bị distracted, nhưng trường Ý đề cao việc giúp bé làm quen
trường lớp nhẹ nhàng, họ cho rằng, 1 sự khởi đầu tốt đẹp luôn luôn là
tốt nhất cho các buổi học sau. Do tâm lý trẻ nhỏ luôn nghĩ, nó đến đây
và bị bỏ rơi (yub, tụi nó nghĩ vậy đó), thì nó sẽ khóc nhè, và coi
trường là nightmare, ác mộng. Trong khi nếu tụi mình cho nó 1 good
experience thì nó sẽ willing đi học hơn rất nhiều. anyway, đây là 2
trường phái suy nghĩ thôi. Giống như việc có nên áp dụng phuong pháp cry
it out (cho nó khóc cả tiếng đồng hồ khi đi ngủ) hoặc no tear method
(phương pháp ôm ấp, ko khóc) thôi mà. Có những em áp dụng dc cái này, ko
áp dụng dc cái kia và ngược lại. Tui đã cho cry it out và thấy coi bộ
ko xong. và thực tình tui ko đồng ý cách làm này cho lắm, personally.
Nhà cửa bề bộn, chưa xong, nên bây h nó ngủ với bố mẹ. Ngày nào mẹ cũng
bed time story cho nó bắt đầu bằng "you know, when i was little little
like Asia..." (con biết ko, khi mẹ bé bằng Asia...) hôm qua mới kể sơ
lược việc đi nhà trẻ của mamma hồi bé thì nó ngủ mất tiêu, cái má phính
hếch lên, làm đôi mắt trở nên hí hơn bao giờ hết.
Thế nên mamma đành kết thúc câu chuyện bằng "tomorrow, i will tell you
my very first experience at primary school which i will never ever
forget, love you!" (ngày mai mẹ sẽ kể chuyện ngày đầu tiên đi học trường
cấp 1 của mẹ, mẹ chẳng bao giờ quên dc). HÔm bạn 1 cái, rúc người vào
chăn, choàng tay ôm "cái gối bông" bé xíu đang thở đều đều và mút núm vụ
lụt chụt.
Mình
bảo bạn Quậy "going to school is a very nice experience, i always love
going to school (which is true!), and i will wait till i can share that
feeling with you, learning something new excites me a lot, dont you
know? Just take your time, i bet you will love schools too, and i will
take my time with you" - đi học là 1 trải nghiệm thú vị, mẹ luôn thích
đi học, học dc những cái mới làm mẹ cảm thấy rất vui con ạ. con cứ từ
từ, mẹ chắc chắn con sẽ thích đi học, và mẹ sẽ kiên nhẫn đợi đến khi 2
mẹ con cùng chia sẻ điểm tương đồng này".
Quậy vẫn chưa biết rằng, mẹ vẫn đi học cho đến giờ, và môn học này quan
trọng, sẽ kéo dài đến suốt cuộc đời của mamma - học làm mẹ. thứ 3 tuần
sau mình có lesson với psychologist về việc "tách rời mẹ và đến trường".
Being parents is the most difficult task!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét